Silbo
Gomero – The Whistle ‘Language’ of The Canary Islands
Silbo
Gomero – Ngôn ngữ “huýt sáo” của Quần Đảo Canary
La
Gomera is one of the Canary Islands situated in the Atlantic Ocean off the
northwest coast of Africa. This small volcanic island is mountainous, with
steep rocky slopes and deep, wooded ravines, rising to 1,487 metres at its
highest peak. It is also home to the best known of the world’s whistle
‘languages’, a means of transmitting information over long distances which is
perfectly adapted to the extreme terrain of the island.
Đảo La Gomera thuộc quần đảo Canary nằm ở
Đại Tây Dương ngoài khơi bờ biển phía tây bắc châu Phi. Hòn đảo núi lửa nhỏ này
địa hình nhiều đồi núi, với những sườn đá dốc đứng và những khe núi sâu, cây
cối rậm rạp, đỉnh núi cao nhất đạt 1.487 mét. Đây cũng là nơi tồn tại của ngôn
ngữ huýt sáo nổi tiếng nhất thế giới, một phương tiện truyền thông tin ở khoảng
cách xa, hoàn toàn thích nghi với địa hình khắc nghiệt của hòn đảo.
This
‘language’, known as ‘Silbo’ or ‘Silbo Gomero’- from the Spanish word for
‘whistle’ – is now shedding light on the language-processing abilities of the
human brain, according to scientists. Researchers say that Silbo activates
parts of the brain normally associated with spoken language, suggesting that
the brain is remarkably flexible in its ability to interpret sounds as
language.
Theo các nhà khoa học, ‘ngôn ngữ’ này được
gọi là ‘Silbo’ hoặc ‘Silbo Gomero’ – trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là ‘tiếng
huýt sáo’ – hiện đang dần làm sáng tỏ khả năng xử lý ngôn ngữ của bộ não con
người. Các nhà nghiên cứu nói rằng Silbo kích hoạt các phần của bộ não con
người liên quan đến ngôn ngữ nói, cho thấy bộ não con người rất linh hoạt trong
khả năng diễn giải âm thanh như ngôn ngữ.
‘Science
has developed the idea of brain areas that are dedicated to language, and we
are starting to understand the scope of signals that can be recognised as
language,’ says David Corina, co-author of a recent study and associate
professor of psychology at the University of Washington in Seattle.
Khoa học đã phát triển ý tưởng về các vùng
não dành riêng cho ngôn ngữ và chúng ta bắt đầu hiểu phạm vi tín hiệu có thể
được nhận diện là ngôn ngữ ‘, David Corina, đồng tác giả của một nghiên cứu gần
đây kiêm phó giáo sư tâm lý học tại Đại học Washington ở Seattle nói.
Silbo
is a substitute for Spanish, with individual words recoded into whistles which
have high- and low-frequency tones. A whistler – or silbador – puts a finger in
his or her mouth to increase the whistle’s pitch, while the other hand can be
cupped to adjust the direction of the sound. “There is much more ambiguity in
the whistled signal than in the spoken signal,’ explains lead researcher Manuel
Carreiras, psychology professor at the University of La Laguna on the Canary
island of Tenerife. Because whistled ‘words’ can be hard to distinguish,
silbadores rely on repetition, as well as awareness of context, to make
themselves understood.
Silbo là một ngôn ngữ thay thế cho tiếng
Tây Ban Nha, với các từ riêng lẻ được mã hóa thành tiếng huýt sáo có âm tần số
cao và thấp. Người huýt sáo hay còn gọi là silbador – đặt một ngón tay vào
miệng để tăng cường độ của tiếng huýt sáo, trong khi tay kia có thể chụm lại để
điều chỉnh hướng phát ra âm thanh. “Tín hiệu huýt sáo thì khó hiểu hơn nhiều so
với tín hiệu nói”, người dẫn đầu nghiên cứu, nhà khoa học Manuel Carreiras,
giáo sư tâm lý học tại Đại học La Laguna trên đảo Canary, giải thích. Vì các
tiếng huýt sáo khó phân biệt nên người huýt sáo dựa vào sự lặp lại, cũng như
nhận thức về bối cảnh, để có thể làm cho người nhận tín hiệu hiểu được.
The
silbadores of Gomera are traditionally shepherds and other isolated mountain
folk, and their novel means of staying in touch allows them to communicate over
distances of up to 10 kilometres. Carreiras explains that silbadores are able
to pass a surprising amount of information via their whistles. ‘In daily life
they use whistles to communicate short commands, but any Spanish sentence could
be whistled.’ Silbo has proved particularly useful when fires have occurred on
the island and rapid communication across large areas has been vital.
Người sử dụng ngôn ngữ huýt sáo ở Gomera
thường là những người chăn cừu và những người dân ở vùng núi xa xôi khác, và
phương thức liên lạc mới lạ của họ cho phép họ giao tiếp trong khoảng cách lên
tới 10 km. Carreiras giải thích rằng họ có thể truyền tải một lượng thông tin
kinh ngạc với tiếng huýt sáo của mình. ‘Trong cuộc sống hàng ngày, họ huýt sáo
để giao tiếp các lệnh ngắn, nhưng bất kỳ câu tiếng Tây Ban Nha nào cũng có thể
được mã hóa thành tiếng huýt sáo’. Silbo đã được chứng minh là đặc biệt hữu ích
trong các vụ hỏa hoạn xảy ra trên đảo và việc giao tiếp nhanh trên các khu vực
rộng lớn là rất quan trọng.
The
study team used neuroimaging equipment to contrast the brain activity of
silbadores while listening to whistled and spoken Spanish. Results showed the
left temporal lobe of the brain, which is usually associated with spoken
language, was engaged during the processing of Silbo. The researchers found
that other key regions in the brain’s frontal lobe also responded to the
whistles, including those activated in response to sign language among deaf
people. When the experiments were repeated with non-whistlers, however,
activation was observed in all areas of the brain.
Nhóm nghiên cứu đã sử dụng thiết bị hình
ảnh thần kinh để đối chiếu hoạt động não của người sử dụng loại ngôn ngữ này
khi nghe tiếng huýt sáo và khi nghe tiếng Tây Ban Nha. Kết quả cho thấy thùy
thái dương bên trái của não, thường liên quan đến ngôn ngữ nói, đã tham gia vào
quá trình xử lý ngôn ngữ Silbo. Các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng các vùng
quan trọng khác trong thùy trán của não cũng phản ứng với những tiếng huýt sáo,
bao gồm cả những vùng được kích hoạt để phản ứng với ngôn ngữ ký hiệu ở những
người khiếm thính. Tuy nhiên, khi các thí nghiệm lặp lại với những người không
sử dụng ngôn ngữ huýt sáo, kích hoạt xảy ra ở tất cả các khu vực của não.
“Our
results provide more evidence about the flexibility of human capacity for
language in a variety of forms,’ Corina says. “These data suggest that
left-hemisphere language regions are uniquely adapted for communicative
purposes, independent of the modality of signal. The non-Silbo speakers were
not recognising Silbo as a language. They had nothing to grab onto, so multiple
areas of their brains were activated.’
“Kết quả của chúng tôi cung cấp nhiều bằng
chứng hơn về tính linh hoạt về khả năng ngôn ngữ của con người dưới nhiều hình
thức khác nhau”, Corina nói. “Những dữ liệu này cho thấy các vùng ngôn ngữ bán
cầu trái được điều chỉnh đặc biệt phù hợp cho mục đích giao tiếp, không phụ
thuộc vào phương thức tín hiệu. Những người không nói tiếng Silbo không nhận ra
Silbo là ngôn ngữ. Họ không có ý niệm về nó, vì vậy nhiều vùng não của họ được
kích hoạt.”
Carreiras
says the origins of Silbo Gomero remain obscure, but that indigenous Canary
Islanders, who were of North African origin, already had a whistled language
when Spain conquered the volcanic islands in the 15th century. Whistled
languages survive today in Papua New Guinea, Mexico, Vietnam, Guyana, China,
Nepal, Senegal, and a few mountainous pockets in southern Europe. There are
thought to be as many as 70 whistled languages still in use, though only 12
have been described and studied scientifically. This form of communication is
an adaptation found among cultures where people are often isolated from each
other, according to Julien Meyer, a researcher at the Institute of Human
Sciences in Lyon, France. ‘They are mostly used in mountains or dense forests,’
he says. ‘Whistled languages are quite clearly defined and represent an
original adaptation of the spoken language for the needs of isolated human
groups.’
Carreiras nói rằng nguồn gốc của Silbo
Gomero vẫn còn mơ hồ, nhưng người dân bản địa đảo Canary, người gốc Bắc Phi, đã
có ngôn ngữ huýt sáo trước khi Tây Ban Nha chinh phục quần đảo núi lửa này ở
thế kỷ 15. Các ngôn ngữ huýt sáo tồn tại đến ngày nay ở Papua New Guinea,
Mexico, Việt Nam, Guyana, Trung Quốc, Nepal, Senegal và một vài vùng núi ở phía
Nam Châu Âu. Có người cho rằng có tới 70 ngôn ngữ huýt sáo vẫn được sử dụng,
mặc dù chỉ có 12 ngôn ngữ được mô tả và nghiên cứu khoa học. Hình thức giao
tiếp này là một sự thích nghi được tìm thấy giữa các nền văn hóa nơi mọi người
thường bị cô lập với nhau, theo Julien Meyer, nhà nghiên cứu tại Viện Khoa học
Con người ở Lyon, Pháp. “Chúng chủ yếu được sử dụng ở vùng núi hoặc rừng rậm”,
ông nói. ‘Các ngôn ngữ huýt sáo được xác định khá rõ ràng và thể hiện sự thích
ứng ban đầu của ngôn ngữ nói đáp ứng nhu cầu của các nhóm người bị cô lập.’
But
with modern communication technology now widely available, researchers say
whistled languages like Silbo are threatened with extinction. With dwindling
numbers of Gomera islanders still fluent in the language, Canaries’ authorities
are taking steps to try to ensure its survival. Since 1999, Silbo Gomero has
been taught in all of the island’s elementary schools. In addition, locals are
seeking assistance from the United Nations Educational, Scientific and Cultural
Organization (UNESCO). “The local authorities are trying to get an award from
the organisation to declare Silbo Gomero as something that should be preserved
for humanity,’ Carreiras adds.
Nhưng với sự phổ biến của công nghệ truyền
thông hiện đại ngày nay, các nhà nghiên cứu cho biết các ngôn ngữ huýt sáo như
Silbo đang có nguy cơ biến mất. Với số lượng ngày càng ít những người dân đảo
Gomera còn thạo ngôn ngữ này, chính quyền Canaries đang có những động thái để
đảm bảo sự sống còn của nó. Từ năm 1999, Silbo Gomero đã được đưa vào chương
trình dạy trong tất cả các trường tiểu học ở đây. Ngoài ra, người dân địa
phương đang tìm kiếm sự hỗ trợ từ Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của
Liên Hợp Quốc (UNESCO). “Chính quyền địa phương đang cố gắng giành giải thưởng
từ UNESCO để tuyên bố Silbo Gomero là thứ cần được bảo tồn cho nhân loại,”
Carreiras nói thêm.
0 Nhận xét