. Sinh hoạt thời thơ ấu là nguồn gốc hình
thành bệnh xấu hổ.
. Dùng hai phương thức hướng nội và hướng
ngoại để tự chữa cho mình.
Ông Tư Nguyên, chuyên gia tâm lý nổi tiếng cho
rằng, kẻ thù lớn số một của việc thành công đời người chính là "cái bệnh
xấu hổ này".
Bởi vì xấu hổ không có tài năng giao tiếp, tự
khép kín mình, càng sống càng lãnh đạm, càng cô độc, sức sống tiêu biến, không sinh
động hoạt bát, cuộc đời bi kịch chính là như thế. Bởi vì xấu hổ sẽ để mất nhiều
cơ hội có thể thành công, như cơ hội tình yêu tốt đẹp. Một khi đã để mất sẽ
không thể lấy lại được tạo nên sự hối hận sâu sắc.
Một cô gái tên là Tống Lệ, tuổi khoảng 25, tốt
nghiệp đại học, khỏe mạnh xinh đẹp, tính nết nhã nhặn hiền hòa, gia đình giàu
có, ăn mặc cũng hợp thời, ăn diện dễ nhìn, mọi người đều nói cô hầu như có đủ
mọi điều kiện hạnh phúc và thành công. Nhưng chính lại có một nhược điểm là cô
hay xấu hổ, không có tài xã giao - do đó tất cả mọi tiền đề hạnh phúc và thành
công sẵn có của cô đều bị khuyết điểm này triệt tiêu.
Về sau Tống Lệ đi tìm gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ
đã vận dụng phương pháp chữa phân tích tinh thần hỏi đến ngọn ngành, tìm ra
nguồn gốc sinh ra bệnh xấu hổ của cô ta, qua một thời gian điều trị đã làm cho
cô ta dần dần giải phóng tinh thần, bỏ được gánh nặng tâm lý, khắc phục được
khiếm khuyết thiếu tài xã giao, từ đó đã bước được một bước lớn trên con đường
thành công.
Bệnh xấu hổ có đủ mọi loại biểu hiện. Thường
thường đỏ mặt, nói không ra lời. Không dám bước vào vũ trường, không dám xuất
đầu lộ diện ở mọi nơi công cộng. Không dám giao tiếp với người lạ, không dám
giao tiếp với những người có địa vị cao hơn mình. Sợ người khác nhìn. Không dám
phát biểu ở nơi công cộng, cho dù là phát biểu ý kiến thảo luận ở trong ca, tổ,
phân xưởng, phòng ban của mình, cũng run lên cầm cập, chân tay không biết xếp
đặt ra sao, bồn chồn không yên, luôn luôn sờ lên đầu, đằng hắng vặt, sờ
cra-vat, xốc quần xốc áo. Luôn luôn sợ mình nói sai bị người khác giễu cười,
luôn luôn cho rằng nhiều người có mặt tại hiện trường tài giỏi hơn mình, không
dám phát huy bản thân. Phụ nữ thường hay bôi một lớp son thật dầy để che giấu
bộ mặt vốn có của mình. Luôn luôn cho rằng người khác đang nhìn bạn, đang chăm
chú theo dõi bạn. Vẫn nhớ thật kỹ một vài khuyết tật mang trên người mình, ví
như trên sống mũi có một nốt ruồi, lúc nào cũng vẫn lo lắng vì nó, luôn luôn
tìm cách để che đậy nó. Không dám giao tiếp với người khác giới, vẫn thường
nghĩ đến giới tính của mình.
Tất cả mọi hiện tượng của bệnh sợ xấu hổ, cảm
thấy ngượng ngùng, đều có thể truy xét đến nguyên nhân tâm lý, bởi vì xấu hổ từ
đầu đến cuối đều là một loại cảm giác tâm lý. Nhân tố tâm lý đầu tiên hình
thành cảm giác tâm lý này là ở nơi công cộng quá chú ý đến mình mà lòng tự
tin
không đủ.
Nếu như ở các nơi công cộng, trong lòng lúc nào
cũng tưởng đến giới tính, ăn mặc, thân hình diện mạo, thân phận, địa vị, học
thức, năng lực, ngôn ngữ, động tác v.v... của mình, mà đối với tất cả hoặc một
vài phương diện nào trong đó lại thiếu tâm lý tự tin, lại cho rằng ánh mắt của
người khác đều tập trung vào người bạn, đang bình phẩm bạn từ đầu đến chân, sự
xấu hổ và cảm thấy ngượng ngùng của bạn đã sản sinh ra như vậy.
Nếu như thuận theo cảm giác tâm lý này hơi vặn
lại thêm một bước: Bất kể ở phương diện nào, hoặc ở nhiều phương diện bạn đều
không thua kém so với người bình thường, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều, tại
sao người khác khí thế hiên ngang, nói nói cười cười, không hề thiếu tự tin,
không hề xấu hổ, không hề cảm thấy ngượng nghịu, anh ta có thể làm được không
để ý đến thiếu sót của mình ở trong lòng mà rất thản nhiên giao tiếp với mọi
người khác, còn bạn trái lại không làm được, còn bạn vẫn không có lòng tự tin,
không có cách gì tạm thời đừng nghĩ đến mình, không có cách gì làm được việc
không xấu hổ, không ngượng ngùng?
Các chuyên gia tâm lý cho rằng: quá quan tâm đến
mình mà xấu hổ, phần nhiều có liên quan với cuộc sống thời thơ ấu và sự vô tri
của thời thơ ấu. Nếu như thời thơ ấu của bạn, cha mẹ bạn quá chú trọng đến sự
an toàn của bạn, luôn luôn nhốt bạn ở trong nhà, không cho đi ra khỏi cửa, rất
ít cùng nhau vui chơi với trẻ con các nhà khác, ở trường cũng không dám chung
sống với các bạn học khác, khi tan học về nhà là đóng cửa không ra. Như vậy,
khi bạn lớn dễ dàng mắc bệnh xấu hổ, sợ đi lại với người khác, chỉ có mình là
trung tâm, không dám đón nhận ánh mắt của người lạ, không dám thả mình ra thế
giới bên ngoài.
Nếu như lúc nhỏ bạn giao thiệp với người khác
quá ít, bất kể là cùng giới hoặc khác giới, bạn đều bắt mình khép chặt trong cô
tịch, còn sinh lý và tâm lý hình thành tự nhiên của bạn lại đòi hỏi bức thiết
thả mình ra, mong muốn giao tiếp với giới khác, nhưng khi giao tiếp với người
khác giới lại đỏ mặt tía tai, không có lời nào nói đúng, thường dễ dàng hình
thành biến thái tâm lý, như sản sinh hành vi tính dục biến thái - thủ dâm, tật
nhìn trộm bộ sinh dục. Sau khi trưởng thành, mặc dù hành vi biến thái tính dục
và hành vi tâm lý đã khắc phục sớm, nhưng dấu ấn tâm lý của thời thơ ấu lưu lại
vẫn tồn tại, và ảnh hưởng sâu sắc đến trạng thái tâm lý của bạn, bệnh xấu hổ
phần nhiều bắt nguồn từ đây.
Sự hạn chế một người chịu đựng từ nhỏ quá nhiều,
bị la hét chửi mắng quá nhiều, quá nghiêm, đây cũng là nguồn gốc quan trọng
hình thành bệnh xấu hổ khi thành niên.
Tóm lại, sự từng trải và hoàn cảnh sống của thời
thơ ấu, sự vô tri của thời thơ ấu, các phương thức giáo dục không đúng đắn nhận
được ở thời thơ ấu, đều là nguyên nhân hình thành bệnh xấu hổ của một
người.
Cho nên, khi các nhà tâm lý chữa trị cho người
mắc bệnh xấu hổ, thường là tìm mọi cách điều động người mắc bệnh cố gắng nhớ
lại cuộc sống thời thơ ấu của anh ta, kể lại một cách thẳng thắn và thật thà,
kể ra hết thì tâm lý sẽ được giải phóng. Bác sĩ sẽ căn cứ việc tự kể lại của
bạn tiến hành phân tích và suy diễn tìm ra căn nguyên bệnh của bạn, gợi ý bạn
phương thức tư duy mới làm thay đổi tính tình của bạn, từ đó đạt được hiệu quả
chữa trị ở một mặt nào đó.
?Ngoài ra, dưới tiền đề tìm được lý do của bệnh,
bác sĩ còn có thể chỉ đạo bạn dùng hai phương thức hướng nội và hướng ngoại
tiến hành tự chữa bệnh cho mình, khắc phục bệnh sợ xấu hổ.
Cái gọi là phương thức hướng ngoại là sau khi
biết nguyên nhân mình xấu hổ, có ý thức tiến hành tự rèn luyện tâm lý, đi tiếp
xúc với bên ngoài, trước tiên bắt đầu từ việc tiếp xúc với bạn bè quen thuộc,
tiếp đến người lạ, rồi đến người có địa vị cao, tiếp đến một đám người của đoàn
thể nhỏ, sau đó đến đám đông quần chúng, từng bước học thích hợp với tất cả mọi
người, mọi hoàn cảnh bên ngoài. Kiên trì rèn luyện lâu dài, ít thì mấy tháng,
nhiều thì hai ba năm sẽ có thể nhận được hiệu quả to lớn, sẽ không sợ xấu hổ
nữa.
Cái gọi là phương thức hướng nội là chỉ bản thân
người mắc bệnh tự vắt tay lên trán mà suy nghĩ, tự hỏi vặn lại mình đến tận
ngọn ngành: lần đầu tiên có cảm giác xấu hổ và sinh ra ngượng ngùng là vào khi
nào? Vì sự việc gì? Vì sao cảm thấy xấu hổ, sự việc đó quả nhiên đáng xấu hổ
chăng? Nếu như không cảm thấy xấu hổ thì sẽ như thế nào? Không xấu hổ, chẳng lẽ
không tốt hơn chăng? Chẳng lẽ người ta có thể nói bạn mặt dầy không biết thẹn
chăng?
Hỏi vặn lại hàng loạt vấn đề như thế, kết luận
cuối cùng phần nhiều là: Vốn không cần phải xấu hổ, không cần phải giày vò. Bạn
hoàn toàn có thể trong một cảm giác khác, sống càng thêm thoải mái, càng trôi
chảy thuận lợi!
Bác sĩ còn có thể đề nghị đem kết hợp hai phương
thức hướng nội, hướng ngoại với nhau, đồng thời cùng dùng song song với nhau,
bệnh xấu hổ của bạn sẽ khắc phục được càng nhanh hơn.

0 Nhận xét